Gái les mình dây vét máng chén nhau

– Anh đến đón em tại quán bar được không? Đống tiền lẻ, đã được gấp thẳng thớm, hắn cho vào cái ví vải đã sờn. Đặt con bé lên giường, hắn vào nhà tắm lấy cái khăn mặt dấm nước và quay lại giường lau mặt cho con bé. Trời vẫn còn những hạt mưa, con bé chắc bị dính mưa nên cứ ngọ nguậy để tránh. Hắn quay xe phóng đến địa chỉ quán bar, hắn thấy con bé đứng bên kia đường, vẫn mặc bộ jupe ngắn cũn cỡn như hôm nào. Con bé vừa nghịch vừa nói. Bấm nút nghe, giọng con gái vọng đến. Hắn quay lại giường. Tạt vào quán nước nhỏ vẫn còn leo lét ánh đèn, hắn mua cái áo mưa giấy mười nghìn và đưa con bé. Hay em bỏ nghề xe ôm đi, chị giới thiệu em làm cho mấy chị bạn của chị. Coi như làm phước giúp người. Hắn vẫn mặc cái áo mưa giấy đã rách te tua, dù chẳng có tí tác dụng ngăn mưa nào nữa, nhưng ít nhất nó vẫn còn mang lại cho hắn cảm giác được che chở. Hay em trả anh sau được không. Nhìn con bé với bộ dạng vội vã, sốt ruột, hắn đọc nhanh số điện thoại của mình. Beer nhé? Đấy là hắn gọi vậy, chứ con bé làm tiếp thị rượu. Hớp ngụm beer mát lạnh vào cổ, vị thơm ngát đắng dịu thấm vào đầu lưỡi. Con bé rên hừ hừ trong cổ, hai tay ôm chặt đầu hắn dính vào cặp vú, đôi chân quặp qua hông hắn, dập dập. Hắn đẩy chân lùi xe sát vệ đường, rồi lấy cái khăn lau khô yên sau.